Bộ phim đầu tiên được xem về thời chiến để lại cảm xúc mãnh liệt tới vậy.
"Mùi Cỏ Cháy" của đạo diễn Nguyễn Hữu Tuấn là một bộ phim đầy ám ảnh và giàu chất thơ, phản chiếu những mất mát, ký ức và khát khao hòa bình của thế hệ trẻ trong giai đoạn chiến tranh khốc liệt. Lấy bối cảnh những năm tháng cuối cùng của cuộc kháng chiến chống Mỹ, phim không chỉ tái hiện hiện thực chiến trường mà còn đi sâu vào thế giới nội tâm của những người lính trẻ – nơi họ vật lộn giữa sinh tử, tình đồng đội và nỗi nhớ quê hương da diết. Phim là bản tình ca buồn về những người đã hóa thành dáng hình đất nước, không chỉ là phim về chiến tranh, mà là bức họa về những giấc mơ chưa kịp nở đã tàn lụi dưới làn đạn.
Phim khiến người xem nhức nhối bởi sự tàn khốc của chiến tranh, nhưng cũng chạm đến trái tim bằng tình người, tình đồng đội ấm áp. Đây là tác phẩm dành cho những ai muốn thấu cảm nỗi đau lịch sử qua lăng kính nghệ thuật tinh tế, nơi ký ức được thắp lên như ngọn lửa nhỏ giữa mùi cỏ cháy khét lẹt. Tớ nghĩ nên xem nếu cậu muốn chạm vào miền kí ức hào hùng của dân tộc.
Điểm đánh giá: 9/10
Như một bản nhạc chữa lành những trái tim thổn thức. Trong cái nắng vàng như mật ong rót xuống làng chài ven bờ, phim thả mình vào lòng người xem như con sóng dịu dàng vỗ về cát trắng.
Phim là câu chuyện tình yêu giữa chàng trai nghèo khó nhưng đầy nhiệt huyết và cô gái cá tính như gió biển được dệt nên từ những sợi chỉ vàng của hài hước và lãng mạn. Những va chạm ngượng ngùng, những ánh mắt lấp lánh nắng trưa, và cả tiếng cười giòn tan vỡ ra từ những màn "cưa cẩm" lỗi nhịp – tất cả đều nhẹ nhàng như từng đóa bọt sóng.
Nhưng đâu đó giữa vũ điệu tưng bừng, phim vẫn khẽ chạm vào nỗi niềm của phận người. Những mảnh đời lam lũ sau lớp vỏ cười đùa, những giấc mơ chưa bao giờ dám thổ lộ cùng sóng biển, và cả tình yêu như con thuyền nhỏ dập dềnh giữa biển đời. Cái hay của phim nằm ở chỗ không tô hồng hiện thực, mà để nhân vật tự tỏa sáng bằng sức sống bền bỉ – như cây dừa kiên cường trước gió bão. Mình rất thích cách họ chữa lành và doa dịu những nỗi niềm của nhau.
Điểm đánh giá: 8/10
Đây là một bộ phim mới ra mắt, lần đầu tiên đi xem phim ma mà không sợ, chỉ thấy xúc động Nhà Gia Tiên là bộ phim kể về cuộc hành trình gỡ bỏ những nút thắt trong lòng của cô gái trẻ khi quay về ngôi nhà thời thơ ấu, Phim không tập trung vào yếu tố kinh dị mà chú trọng vào tình cảm gia đình, đặc biệt là mối quan hệ anh em, mẹ con. Những tổn thương do định kiến xã hội và tư tưởng trọng nam khinh nữ được khắc họa rõ nét, tạo sự đồng cảm cho khán giả.
Ngồi xem trong rạp mà tớ bật khóc khi nhìn thấy hình ảnh ông bà vẫn luôn ở cạnh và dõi theo nữ chính, khiến tớ nhận ra rằng "Yêu thương vẫn luôn ở cạnh ta dù cho dưới hình hài nào đi chăng nữa". Đặc biệt, phim còn quảng bá văn hóa Việt một cách nhẹ nhàng, tinh tế. Một bộ phim giàu cảm xúc và rất đáng để xem.
Điểm đánh giá: 8/10
"Có những người không phải là tuyệt vời nhất, nhưng khoảnh khắc họ xuất hiện lại là đáng nhớ nhất" Nếu như cuộc đời bạn cũng từng có một bóng lưng mặc chiếc áo trắng đồng phục hiện hữu trong những ngày nắng tuổi 17, chắc chắn nên xem bộ phim này.
Phim xoay quanh Cảnh Cảnh, một cô gái có học lực bình thường nhưng bất ngờ đỗ vào ngôi trường trung học nổi tiếng – Trường Chấn Hoa. Tại đây, cô trở thành bạn cùng bàn với Dư Hoài, chàng trai học giỏi, ấm áp và luôn tỏa sáng trong mắt bạn bè.
Trong suốt ba năm học, giữa họ nảy sinh những rung động đầu đời trong sáng nhưng không kém phần sâu sắc. Phim là hành trình thanh xuân với những bài học, áp lực thi cử, tình bạn, tình yêu và cả những chia ly đầy tiếc nuối...
Xem phim này khiến tớ cảm thấy tiếc nuối một điều gì đấy khó tả thành lời, sau này nhìn lại mới biết là nuối tiếc những tháng năm 17. Nuối tiếc chính mình của thời niên thiếu, gặp gỡ và chia ly với những gì gắn bó với thanh xuân. Có những khoảnh khắc trong đời, đẹp đến mức mình chỉ muốn sống với nó mãi mãi. Nhưng vốn dĩ thanh xuân là nuối tiếc, trưởng thành sẽ phải đi kèm với rất nhiều lời tạm biệt. Bản thân tớ khi đã từng trải qua đủ các cung bật cảm xúc của tuổi trẻ, xem bộ phim này như thấy chính bản thân mình hiện hữu.
Điểm đánh giá: 8.5/10
Hẳn đây là bộ phim đã không còn xa lạ với mọi người nữa, tuổi thơ của bao nhiêu thế hệ. Tới tận bây giờ tớ vẫn phải xem hằng ngày lúc ăn cơm, phim là một phần không thể thiếu đối với tớ.
Phim kể về cuộc sống của chú mèo máy thông minh Doraemon từ thế kỉ 21 quay về quá khứ để chăm sóc, giúp đỡ cậu bé hậu đậu ngốc nghếch Nobita thay đổi tương lai u ám. Qua từng tập phim là những chuyến phiêu lưu, câu chuyện về tình bạn, những vấn đề trong cuộc sống đđược thể hiện rất hóm hỉnh nhưng không kém phần nhân văn. Hiếm có một nhân vật nào khiến mình yêu thích như chú "chồn" xanh này, quá dễ thương và tốt bụng.
Với tớ, phim không chỉ đơn thuần là hoạt hình dành cho trẻ con mà ẩn chứa nhiều tầng nghĩa hơn thế. Lồng ghép trong đó là rất nhiều bài học về lòng tốt, tình bạn, sự vị tha, tình cảm gia đình. Không ngoa khi nói Doraemon là 1 trong những niềm tự hào của đất nước mặt trời mọc.
Điểm đánh giá: 9/10
Có lẽ một phần vì thích Song Hye - Kyo nên đây là một trong những bộ phim tớ đánh giá cao nhất năm 2022. Bởi phim có nhiều chi tiết ẩn chứa đa tầng nghĩa, cách liên kết những chuỗi vấn đề cũng rất khéo léo khiến khán giả bất ngờ. "The Glory" không đơn thuần là câu chuyện trả thù mà là bức tranh đa tầng về nỗi đau tâm lý dai dẳng. Moon Dong-eun, với những vết sẹo cháy đen trên cơ thể, đã biến chấn thương tuổi trẻ thành kế hoạch báo thù tỉ mỉ như một ván cờ. Phim khéo léo xoáy vào nghịch lý: cô vừa là nạn nhân đáng thương, vừa trở thành kẻ thao túng lạnh lùng khi dùng chính những công cụ (tiền bạc, địa vị) từng hủy hoại mình để trừng phạt kẻ ác. Mỗi phân cảnh bạo lực học đường được tái hiện không nhằm gây sốc, mà như lưỡi dao cứa vào vết thương xã hội Hàn Quốc - nơi sự im lặng vô cảm và hệ thống đẳng cấp tiếp tay cho cái ác. Điểm đáng sợ nhất không nằm ở những màn tra tấn thể xác, mà ở cách các nhân vật chính - từ Dong-eun đến Park Yeon-jin - đều bị mắc kẹt trong quá khứ, như những con thiêu thân không thể thoát khỏi ngọn lửa hận thù tự thiêu đốt chính mình.
Điểm đánh giá: 9/10