Bác Nguyễn Nhật Ánh vẫn luôn là ngòi bút viết nên những tượng đài trong lòng tớ, một trong số đó là quyển sách này. Như một chiếc vé khứ hồi cho những ai luôn nhớ mong về một thời đã qua, đã không thể quay trở về.
Cuốn sách kể về những kỷ niệm tuổi thơ của nhân vật chính, một người đàn ông trưởng thành, khi anh nhìn lại quá khứ của mình. Thông qua những câu chuyện nhỏ, tác giả đưa người đọc trở về với thế giới của những trò chơi con trẻ, những ước mơ ngây thơ và những rung động đầu đời. Những tình huống hài hước, cảm động và đầy chất thơ được khắc họa một cách tinh tế, khiến người đọc không khỏi bồi hồi nhớ về tuổi thơ của chính mình. "Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ" là một tác phẩm đẹp, nhẹ nhàng nhưng đầy sức ám ảnh. Nó không chỉ là một cuốn sách để đọc mà còn là một cuốn sách để suy ngẫm và trải nghiệm. Nếu cậu đang tìm kiếm một chuyến tàu đưa mình trở về với những ký ức ngọt ngào, thì đây chính là tấm vé cậu cần.
Điểm đánh giá: 9/10 - Một cuốn sách đáng đọc và đáng trân trọng.
Hoàng Tử Bé" (Le Petit Prince) của Antoine de Saint-Exupéry là một kiệt tác văn học đúng nghĩa. Ở độ tuổi đôi mươi, khi đã, đang và sẽ yêu một người hơn cả bản thân mình, tớ ấn tượng nhất với câu chuyện về hoàng tử bé và bông hồng của cậu.
Bông hồng xuất hiện trên hành tinh của hoàng tử bé và đem đến cho cậu nhiều cảm xúc mới mẻ về tình yêu. Cậu nghĩ rằng bông hồng của mình là đặc biệt nhất, nhưng khi gặp 1 vườn hoa hồng, cậu nhận ra rằng bông hoa của cậu thật ra cũng tầm thường. Lúc này, cáo đã bảo với cậu rằng khi cậu bỏ thời gian và công sức ra để chăm sóc 1 bông hoa, bông hoa đấy sẽ trở nên đặc biệt, bởi nó là bông hoa “của cậu”. Và cậu phải có trách nhiệm với bông hoa của mình. Hoàng tử bé nhận ra một tình yêu cần phải đi kèm với trách nhiệm, đây là điều kiện để nó được duy trì.
Bông hồng nói với hoàng tử bé nếu cậu yêu nó, cậu cần chăm sóc và bảo vệ nó, cần làm hàng rào che chắn nó khỏi gió mưa. Hoàng tử bé nhận ra tình yêu thật phức tạp và trách nhiệm khiến cậu sợ hãi, nên cậu trốn chạy.
Cả hoàng tử bé và bông hồng rơi vào tình yêu khi cả hai vẫn còn trẻ dại. Bông hồng thì quá yếu ớt và yêu cầu quá nhiều từ người mà nó yêu, còn hoàng tử bé thì quá trẻ con và mơ hồ về tình yêu để trở nên có trách nhiệm với một ai đó. Thế là họ rơi vào tình yêu, nhưng không biết cách yêu và làm tổn thương nhau như thế. Như cách con người ta vẫn làm nhau vụn vỡ khi còn trẻ và non nớt, rồi dùng sự rời đi của người kia làm bài học cho chính bản thân mình.
Điểm đánh giá: 8.5/10
Nếu ai đã và đang phải rời xa ngôi nhà thân thuộc tới một thành phố xa lạ, hẳn sẽ hẫng một nhịp khi đọc quyển sách này.
Nhân vật chính – một cô gái trẻ mang tâm hồn đầy tổn thương – thường tìm đến mái nhà như nơi trú ẩn để khóc, để sống lại những ký ức đau buồn về gia đình tan vỡ, tình bạn lạc mất và nỗi cô đơn tuổi mới lớn. Tại nơi ấy, cô gặp những con người cùng chia sẻ nỗi niềm: một cậu bạn bí ẩn với quá khứ đầy ám ảnh, một bà lão sống trong quá khứ huy hoàng, hay một chú mèo hoang… Từng mảnh đời giao thoa, giúp cô nhận ra rằng ai cũng mang vết sẹo riêng, và cách duy nhất để hết đau là đối diện với nó thay vì trốn chạy.
Tớ đã nhìn thấy rất nhiều điểm chạm khi đọc quyển sách này, trong thời điểm lạc lối giữa đại lộ của giấc mơ tan vỡ, đi 400km tới một thành phố xa lạ, không quen biết ai, không biết mình muốn làm gì, va vào những bài học và cuối cùng khao khát được quay về nhà. Nếu cậu cũng từng có những ngày như tớ, những ngày nhìn đời bằng đôi mắt rưng rưng, thì quyển sách này hẳn sẽ chữa lành phần nào đó trong tâm hồn cậu.
" Con đi qua trăm bể
Mơ một triệu mùa xuân
Cuối cùng nơi muốn tới
Lại là nơi đã từng"
Điểm đánh giá: 8,5/10
"Khi trở thành mẹ, phải chăng phụ nữ đành gác lại ước mơ của riêng mình?" – Cuốn sách này là câu trả lời đầy xúc động và chân thực cho câu hỏi ấy.
Tớ của năm 16t thấy mẹ hay la mắng, khó tính, chỉ muốn đi xa nhà để rời xa mẹ thật nhanh. Tớ của năm 19t bật khóc giữa một thành phố xa lạ lúc 2h đêm khi đọc quyển sách này, vì quá nhớ mẹ và chỉ muốn được trở về.
"Mẹ Làm Gì Có Ước Mơ" kể về hành trình của những người phụ nữ từ bỏ công việc, đam mê, và cả bản thân để chăm lo cho gia đình. Họ trở thành "bà mẹ toàn năng" – người luôn biết cách xử lý mọi rắc rối, nhưng lại dần đánh mất chính mình. Tác giả Hae-Lim, thông qua những câu chuyện đời thường, phơi bày sự mâu thuẫn giữa thiên chức làm mẹ và khát khao cá nhân. Cuốn sách không chỉ dừng lại ở việc phản ánh hiện thực, mà còn truyền cảm hứng để các bà mẹ tìm lại ước mơ bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian và trách nhiệm.
Mẹ luôn là người tớ nghĩ tới đầu tiên khi gặp khó khăn, mặc nhiên trở thành siêu anh hùng của tớ. Nhưng khi đọc xong, tớ sững sờ nhận ra rằng mẹ đã làm mẹ khi hơn tớ chỉ vài tuổi, và siêu anh hùng luôn che chở cho tớ cũng từng là một cô gái nhỏ, cũng sợ sấm chớp, sợ côn trùng, cũng luống cuống khi nấu những món ăn mới, cũng muốn được ăn mặc đẹp, sống những tháng ngày thanh xuân rực rỡ. Nhưng mẹ đã bỏ hết, vì khi có con, ước mơ đã hóa nhỏ vào trái tim thơ bé kia tự bao giờ.
Điểm đánh giá: 9/10
Cuộc sống không chật hẹp ở những ngôi nhà, những nẻo đường mà tồn tại chính trong suy nghĩ của mỗi người chúng ta. Và Chí Phèo chính là nạn nhân của những định kiến ấy. Đây chính là tác phẩm gây ấn tượng mạnh mẽ nhất với tớ suốt 12 năm học văn chương.
"Chí Phèo" (1941) là kiệt tác của nhà văn Nam Cao, đỉnh cao của văn học hiện thực phê phán Việt Nam. Tác phẩm xoáy sâu vào bi kịch của con người bị tha hóa, phản ánh chân thực và đau đớn số phận người nông dân trước cách mạng tháng Tám. Câu chuyện về Chí Phèo – từ một anh canh điền hiền lành trở thành "con quỷ dữ của làng Vũ Đại", là lời tố cáo mạnh mẽ xã hội phong kiến bất công và sự hủy diệt nhân tính. Khoảnh khắc Chí giãy dụa giật thoi thóp giữa vũng máu tươi, giữa những ánh mắt vừa soi xét vừa sợ hãi của dân làng hẳn phải được xếp vào một trong số những chi tiết đắt giá bậc nhất, là "Hạt bụi vàng" của tác phẩm. Khoảnh khắc đấy tớ đã nghĩ rằng Chí từ đầu đã không được lựa chọn, huống gì muốn làm người lương thiện hay không? Kết cục bí bách như một vòng lặp luẩn quẩn, đã thay đổi cái nhìn của tớ về cái thiện và ác trong xã hội cũ nát nhũ nhàu.
Điểm đánh giá: 9.5/10
1 cuốn sách mới, khá kén người đọc nếu tâm lý không chịu được sự bí bách. Giống như việc nhìn cuộc đời bằng một thấu kính khác, sắc nét hơn, chân thực hơn.
"Đám Trẻ Ở Đại Dương Đen" của Châu Sa Đáy Mắt là một tác phẩm đầy ám ảnh và giàu tính biểu tượng, mở ra hành trình khám phá những góc khuất trong thân phận con người giữa môi trường khắc nghiệt. Với tựa đề gợi hình ảnh kỳ bí về "đại dương đen", tác giả dẫn người đọc vào thế giới của những đứa trẻ bé nhỏ, vật lộn giữa ranh giới mong manh của hy vọng và tuyệt vọng.
" Họ nhìn nó lao đao trong biển nước
Họ chỉ trích sao nó chẳng học bơi
Họ bảo có nhiều kẻ cũng chơi vơi
Ở những nơi còn sâu hơn thế nữa..."
1 cuốn sách cho những "Đứa trẻ" đã gồng mình quá lâu...
Điểm đánh giá: 8/10
Dạo gần đây tớ có xem một bộ phim về thời chiến, cũng tiện đọc luôn cuốn sách này. Phải đánh giá nó ở mức độ một tuyệt tác.
Cuốn sách là tập hợp những lời kể chân thực, xúc động của hàng trăm phụ nữ Liên Xô từng tham gia Thế chiến II (1941–1945) với vai trò lính bộ binh, xạ thủ, y tá, phi công, du kích… Tác giả ghi lại những trải nghiệm riêng tư, đau thương nhưng cũng đầy dũng cảm của họ, khắc họa một góc khuất ít được nhắc đến trong lịch sử: chiến tranh qua lăng kính nữ giới.
Sách chứa nhiều chi tiết gây ám ảnh, phơi bày bộ mặt trần trụi của chiến tranh. Một cựu nữ du kích kể: "Sau chiến tranh, tôi không thể nghe tiếng trẻ con khóc… Nó khiến tôi nhớ lại tiếng kêu của những đứa bé bị thiêu cháy trong làng bị đốt." hay một người kể: "Khi trở về, chồng tôi nói: 'Anh không thể ngủ với một người đã giết người.' Anh ấy bỏ đi…"
Tất cả đã tạo nên một dấu ấn khó phai trong lòng độc giả, thực sự phải mất rất lâu để tớ có thể hết suy nghĩ về những chi tiết trong cuốn sách này.
Điểm đánh giá: 10/10